Câu chuyện về Noah và trận Đại Hồng Thủy là một trong những câu chuyện nổi bật nhất trong Kinh Thánh, được phần lớn tín đồ thiên Chúa giáo tin là sự thật theo nghĩa đen. Theo câu chuyện trong Sáng Thế Ký, trận Đại Hồng Thủy đã xóa sạch toàn bộ loài người, ngoại trừ Noah và gia đình ông, những người được cho là trung thành với Chúa Yahweh – vị Chúa của truyền thống Do Thái giáo. Nếu câu chuyện này được hiểu theo nghĩa đen, điều đó có nghĩa là mọi tôn giáo khác ngoài Do Thái giáo sẽ bị xóa sổ hoàn toàn vào thời điểm đó. Sau trận lụt, chỉ có gia đình Noah, những người theo Do Thái giáo, còn sống để tái lập dân số Trái Đất. Do đó, logic đòi hỏi rằng tất cả các tôn giáo hiện nay phải bắt nguồn từ truyền thống Do Thái giáo hoặc ít nhất có mối liên hệ chặt chẽ với nó. Tuy nhiên, thực tế lại cho thấy sự tồn tại của nhiều tôn giáo không liên quan đến truyền thống Abraham, như Phật giáo, Ấn Độ giáo, Đạo giáo, và các tín ngưỡng bản địa khác.
Sự hiện diện của các tôn giáo này đặt ra một thách thức lớn đối với tính xác thực của câu chuyện Noah. Ví dụ, Phật giáo được thành lập bởi Siddhartha Gautama vào khoảng thế kỷ thứ 6 trước Công nguyên ở Ấn Độ, với các triết lý và thực hành hoàn toàn không liên quan đến Do Thái giáo. Tương tự, Ấn Độ giáo, với nguồn gốc lâu đời hơn cả Do Thái giáo, có các vị thần, nghi lễ và thế giới quan khác biệt rõ rệt so với truyền thống Abraham. Nếu toàn bộ loài người đã bị hủy diệt và chỉ có gia đình Noah sống sót, thì làm thế nào các tôn giáo này có thể tồn tại ? Làm thế nào các nền văn hóa và tín ngưỡng độc lập, không mang dấu ấn của Do Thái giáo, lại có thể xuất hiện trong lịch sử ?
Một số tín đồ biện hộ cho Kinh Thánh cố gắng giải thích sự tồn tại của các tôn giáo không thuộc truyền thống Abraham bằng cách cho rằng một số hậu duệ của Noah đã từ bỏ truyền thống tôn giáo của gia đình để sáng tạo ra các tôn giáo mới, hoàn toàn không liên quan đến Do Thái giáo. Mặc dù về mặt lý thuyết, điều này có thể xảy ra, nhưng nó khó có thể thuyết phục khi xem xét các yếu tố văn hóa, xã hội và tâm lý.
Trước tiên, trong các xã hội cổ đại, truyền thống tôn giáo thường được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác một cách chặt chẽ. Con cái thường được nuôi dưỡng trong niềm tin của cha mẹ, đặc biệt trong một gia đình như của Noah, được mô tả là trung thành tuyệt đối với Chúa Yahweh. Việc một nhóm hậu duệ đột nhiên từ bỏ niềm tin của tổ tiên để sáng tạo ra các hệ thống tôn giáo hoàn toàn mới – như Phật giáo với khái niệm luân hồi và niết bàn, hay Ấn Độ giáo với nhiều vị thần và hệ thống đẳng cấp – đòi hỏi một sự thay đổi văn hóa và tư tưởng cực kỳ lớn, không có bất kỳ tiền lệ nào hay động lực rõ ràng nào trong bối cảnh lịch sử.
Thứ hai, nếu Chúa Yahweh, như được miêu tả trong Kinh Thánh, là vị Chúa duy nhất và liên tục tương tác với con người, việc các hậu duệ của Noah từ bỏ Ngài để theo các tôn giáo khác là điều khó tin. Trong câu chuyện, Yahweh không chỉ là một vị thần trừu tượng mà còn là một thực thể tích cực can thiệp vào cuộc sống của con người, từ việc hướng dẫn Noah xây tàu đến việc lập giao ước với loài người sau trận lụt. Một vị thần như vậy, với sức mạnh và sự hiện diện rõ ràng, sẽ khó bị lãng quên hoặc thay thế bởi các vị thần khác trong tâm trí của những người sống sót. Do đó, lập luận rằng các tôn giáo không thuộc truyền thống Abraham phát sinh từ sự “phá bỏ” truyền thống của gia đình Noah thiếu sức thuyết phục về mặt logic và lịch sử.
Mâu thuẫn này là một ví dụ rõ ràng về việc một số tín đồ chấp nhận niềm tin mà không phân tích đầy đủ các bằng chứng trái ngược, dẫn đến sự bất hợp lý trong lập luận của họ. Để tránh những mâu thuẫn như vậy, việc tiếp cận các câu chuyện tôn giáo với tư duy phản biện và bối cảnh lịch sử là cần thiết.
St
Chienslambao.blogspot.com
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét