Lập luận của những người bảo vệ Kitô giáo thường bắt đầu với giả định rằng các văn bản Kinh thánh không thể có mâu thuẫn. Vì thế, khi gặp những câu chuyện xung đột, họ cố gắng hòa giải chúng bằng cách cho rằng các sự kiện có thể xảy ra cùng lúc. Tuy nhiên, cách tiếp cận này không giống cách chúng ta xử lý những mâu thuẫn trong đời sống hàng ngày. Ví dụ , nếu hai người bạn kể hai câu chuyện khác nhau về cùng một sự kiện, một người nói với bạn rằng Tuấn chết vì tai nạn xe tông, người kia nói Tuấn bị đánh chết, chúng ta không thể chấp nhận cả hai đều đúng. Thay vào đó, ta sẽ nghĩ một trong hai người đã nhầm, hoặc cả hai đều không có mặt tại hiện trường .
Nhưng nếu ta ép buộc rằng cả hai câu chuyện đều phải đúng, ta sẽ cố hòa giải bằng cách cho rằng Tuấn vừa bị đánh vừa bị xe tông cùng lúc. Dù điều này nghe có vẻ vô lý, và khả năng nhầm lẫn là rất cao , nhưng đây lại là cách lập luận bảo vệ mà Kitô giáo thường làm. Ví dụ, về cái chết của Judas, một sách nói ông treo cổ tự tử (Ma-thi-ơ 27:5), trong khi sách khác kể ông ngã nhào xuống cánh đồng và nội tạng vỡ tung (Công vụ 1:18). Do niềm tin rằng văn bản Kinh thánh không thể mâu thuẫn, người ta cố gắng hòa giải rằng cả hai sự kiện xảy ra cùng lúc, dù điều này rất gượng ép .
Điều này giống như làm một bài toán mà bạn viết sẵn đáp án, ví dụ là 20, rồi mới đọc đề bài: “14 + 4 là bao nhiêu ?” Thay vì thừa nhận đáp án đã giả định sai, thì họ nói: “Ồ, cộng thêm số có giá trị là 2 không được nhắc đến.” Vì vậy , việc thiếu vắng bằng chứng không phải là bằng chứng của sự vắng mặt.
Khi thảo luận về mâu thuẫn trong các văn bản Kinh Thánh , các học giả tập trung vào các sự kiện loại trừ lẫn nhau, không thể cùng tồn tại một cách logic, thay vì kiên định rằng mọi khác biệt đều có thể hòa giải. Nếu ta cứ bắt đầu với tiền đề rằng một cuốn sách không thể sai, thì gần như không thể chứng minh mâu thuẫn, vì mọi phiên bản câu chuyện đều có thể được xáo trộn như một bộ bài và trở thành phần của cùng một câu chuyện, dù chúng khác biệt thế nào. Đây là sự hòa giải đầy động cơ !
Tiêu chuẩn chuyển từ việc hai câu chuyện phải giống nhau sang việc hai câu chuyện khác nhau có thể cùng tồn tại. Kết quả là, trong các cuộc tranh luận về Kinh thánh, vấn đề mâu thuẫn thường bị giản hóa thành những chi tiết tưởng chừng vụn vặt, như việc phục sinh xảy ra vào tối thứ Bảy hay sáng Chủ Nhật, hay một vị vua ít ai biết bắt đầu trị vì lúc 8 tuổi hay 18 tuổi, v.v. Dù những điều này có vẻ nhỏ nhặt, chúng là tất cả những gì còn lại khi mọi sự kiện và biến thể đều được cố gắng hòa giải. Có lẽ điều này xảy ra vì, như một câu kinh thánh nói, con người phải tin bằng “trái tim” để được cứu -"That if thou shalt confess with thy mouth the Lord Jesus, and shalt believe in thine heart that God hath raised him from the dead, thou shalt be saved." (Rô-ma 10:9). Nhưng một câu khác lại bảo: “Trái tim là lừa dối hơn mọi sự và không thể chữa lành”- "The heart is deceitful above all things, and desperately wicked: who can know it ?" (Giê-rê-mi 17:9).
St
Chienslambao.blogspot.com
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét