✝️ “PHẨM GIÁ CON NGƯỜI” – TỪ CHIÊU BÀI CHỐNG CỘNG ĐẾN MÀN XIN LỖI GIẢ TẠO CỦA "THÁNH" GIÁO HOÀNG GIOAN PHAOLÔ II
I. “Phẩm giá con người” – Lá chắn đạo đức trong cuộc chiến chống cộng
Từ thời Chiến tranh Lạnh, Giáo hội Công giáo La mã, đặc biệt dưới triều giáo hoàng Gioan Phaolô II, đã biến cụm từ “phẩm giá con người” thành vũ khí ý thức hệ để đối đầu với chủ nghĩa cộng sản.
Trên danh nghĩa, họ nói đến tự do, nhân quyền và tôn trọng con người; nhưng trong thực tế, đó là một chiêu bài chính trị nhằm đánh bóng hình ảnh Vatican như ngọn hải đăng luân lý của phương Tây, đồng thời bôi nhọ các chế độ xã hội chủ nghĩa như những kẻ chà đạp phẩm giá con người.
Thế nhưng, nếu nhìn thẳng vào lịch sử, ta sẽ thấy Giáo hội này chưa bao giờ là người bảo vệ phẩm giá thật sự của con người, mà ngược lại, chính họ là thủ phạm trực tiếp trong vô số tội ác chống lại nhân loại: từ Thập tự chinh, tòa án dị giáo, săn phù thủy, đến ép buộc cải đạo, thuộc địa hóa bằng gươm giáo, và gần đây hơn là các vụ ấu dâm có hệ thống trong hàng giáo sĩ.
Cái gọi là “phẩm giá con người” trong miệng Vatican chỉ là ngôn ngữ ngụy trang, được khéo léo khoác lên chiếc áo thần học, để duy trì ảnh hưởng chính trị trong thế giới hậu hiện đại.
Gioan Phaolô II, người được phương Tây ca tụng là “vị giáo hoàng của tự do”, thực chất đứng về phe các cường quốc tư bản, vận dụng “phẩm giá con người” như vũ khí tuyên truyền chống Liên Xô và khối Đông Âu.
Ông không chỉ ủng hộ Công đoàn Đoàn Kết ở Ba Lan, mà còn xem chủ nghĩa cộng sản như kẻ thù của Thiên Chúa, biến đức tin thành công cụ chính trị.
Đó không phải là thần học của “tình yêu nhân loại”, mà là một thứ thần học của chiến tuyến – nơi “con người” được tôn vinh khi họ chống cộng, và bị chà đạp khi họ chống lại Giáo hội.
⸻
II. Màn “xin lỗi” và phong thánh – Chiến dịch tẩy trắng vĩ đại của Vatican
Đến năm 2000, cùng với làn sóng toàn cầu hóa, Giáo hoàng Gioan Phaolô II lại gây tiếng vang khi công khai xin tha thứ cho “tội lỗi của Giáo hội trong quá khứ”: từ tội diệt chủng, chiến tranh tôn giáo, đến tội đàn áp phụ nữ và người Do Thái.
Nhưng nếu đọc kỹ, ta sẽ thấy ông không hề thừa nhận trách nhiệm cá nhân hay cơ chế, mà chỉ nói chung chung “xin lỗi vì tội lỗi của con cái Giáo hội trong lịch sử”.
Đó là một hành động chính trị tinh vi, mang tính tẩy trắng tập thể, chứ không phải một sự sám hối thật sự.
Ông không hề cải tổ cơ cấu quyền lực, không hề chấm dứt sự bao che cho tội ác, đặc biệt là các vụ ấu dâm trong hàng giáo sĩ đang bùng phát khắp châu Âu và Mỹ thời bấy giờ.
Trái lại, Gioan Phaolô II bảo vệ nhiều linh mục tội phạm, trong đó nổi tiếng nhất là linh mục Marcial Maciel, sáng lập dòng Đạo binh chúa Kitô (Legionaries of Christ) – kẻ bị hàng chục nạn nhân tố cáo ấu dâm và sống hai mặt, nhưng vẫn được Vatican bảo vệ suốt nhiều năm.
Những nạn nhân kêu cứu, ông im lặng.
Khi báo chí điều tra, ông làm ngơ.
Và khi Giáo hội bị dồn vào thế bí, ông xuất hiện với lời “xin lỗi” mơ hồ – một màn diễn của PR tôn giáo được dàn dựng cẩn thận.
Thế nhưng, điều trớ trêu nhất lại xảy ra sau khi ông qua đời:
Vatican phong thánh cho ông vào năm 2014, chỉ 9 năm sau khi chết – một tốc độ kỷ lục trong lịch sử hiện đại của Giáo hội.
Sự kiện này được rao giảng như “vinh quang của Giáo hội”, nhưng thực chất là đỉnh điểm của chiến dịch tẩy trắng di sản chính trị và đạo đức.
Họ biến một người bị cáo buộc bao che tội ác thành biểu tượng thánh thiện, để hợp pháp hóa toàn bộ lịch sử của mình:
“Nếu vị giáo hoàng đó là thánh, thì những sai lầm dưới thời ông ta chẳng còn đáng nói nữa.”
Thực ra, đây là chiến lược “thần thánh hóa quyền lực” đã được Giáo hội sử dụng suốt hàng thế kỷ:
• Khi bị chỉ trích, họ nói “con người yếu đuối, nhưng Giáo hội thánh thiện”.
• Khi cần xoa dịu dư luận, họ tung ra một “lời xin lỗi” tập thể.
• Và khi muốn chôn vùi sự thật, họ phong thánh cho kẻ đã tạo ra vấn đề.
Tất cả được thực hiện nhân danh “phẩm giá con người”, nhưng cái “phẩm giá” ấy chỉ được dùng để tô son cho quyền lực của chính họ.
Họ không xin lỗi để chuộc lỗi, mà để làm sạch hình ảnh; không phong thánh để tôn vinh lòng nhân, mà để rửa tội cho lịch sử của chính mình.
⸻
Kết luận
Cụm từ “phẩm giá con người” của Vatican không phải là nền tảng luân lý, mà là một công cụ chính trị – truyền thông.
Gioan Phaolô II không phải là “vị thánh của nhân loại”, mà là vị thánh của một hệ thống quyền lực cần được tẩy trắng.
Một tôn giáo từng thiêu sống người khác vì “dị giáo”, từng che giấu ấu dâm vì “giữ danh Chúa”, từng dùng “phẩm giá” để chống cộng nhưng lại phủi tay trước nỗi đau của chính nạn nhân mình, thì không có quyền rao giảng về nhân phẩm.
Đó không phải là thần học của tình yêu, mà là thần học của quyền lực –
một thần học được viết bằng nước mắt, máu và sự im lặng của những người mà họ gọi là “con chiên”.
Tác giả: AI.
Chienslambao.blogspot.com
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét