Khi một câu chuyện đòi hỏi ta phải tin rằng hai triệu người cùng gia súc đã sống lang thang trong sa mạc Sinai suốt bốn mươi năm mà không để lại dù chỉ một mảnh xương, một mảnh gốm, một hạt phân hóa thạch nào, thì đó không còn là đức tin nữa. Đó là sự xúc phạm trắng trợn đối với trí tuệ loài người.
Hãy gọi đúng tên nó: Xuất Ai Cập không phải là lịch sử. Nó là thần thoại cổ đại được viết ra để phục vụ mục đích chính trị-tôn giáo của một nhóm nhỏ người Do Thái vào khoảng thế kỷ VII–VI trước Công nguyên, khi họ đang tìm cách xây dựng bản sắc dân tộc sau thảm họa lưu đày Babylon. Toàn bộ câu chuyện là một kiệt tác tuyên truyền, nhưng cũng là một trong những câu chuyện phi lý nhất, phản khoa học nhất từng được con người kể lại.
👁 Quy mô dân số: Một con số bịa đặt trắng trợn
Kinh Thánh nói có 600.000 đàn ông trưởng thành rời Ai Cập (Dân Số Ký 1:46). Thêm phụ nữ, trẻ em thì ít nhất cũng phải 2–2,5 triệu người. Hai triệu người tương đương dân số của những thành phố như Montréal, Houston, Budapest, Bucharest, Kuala Lumpur hay Phnom Penh. Hãy đặt con số này vào bối cảnh:
- Dân số toàn Ai Cập cổ đại thời Ramesses II (thế kỷ XIII TCN, thời điểm được cho là “thời Xuất hành”) chỉ khoảng 3–3,5 triệu người.
- Như vậy, hơn 2 triệu nô lệ Do Thái rời đi đồng nghĩa với việc Ai Cập mất gần 70% dân số trong một đêm.
- Một quốc gia mất 70% lao động và dân số trong một đêm sẽ sụp đổ ngay lập tức. Thế nhưng không một sử liệu Ai Cập nào, không một dòng chữ khắc nào, không một tấm bia ký nào nhắc đến thảm họa nhân khẩu học kinh hoàng nhất lịch sử loài người này.
Kết luận đầu tiên: Con số 600.000 đàn ông là bịa đặt. Đó là kỹ thuật phóng đại quen thuộc của văn học cổ đại (giống như Iliad nói quân Hy Lạp có 1.186 chiến thuyền trước thành Troy). Một con số đã được thổi phồng lên hàng triệu để tạo cảm giác “dân tộc được Chúa chọn” là một siêu cường từ trong nôi.
👁 Hậu cần: Một cơn ác mộng không thể che giấu
Giả sử bằng một phép màu nào đó con số 2 triệu là thật, thì thực tế còn tàn nhẫn hơn:
1. Nước
Một người trung bình cần ít nhất 3–4 lít nước/ngày để sống sót trong sa mạc. 2 triệu người = 6–8 triệu lít nước mỗi ngày. Gia súc cần gấp 5–10 lần. Tổng cộng: ít nhất 30–50 triệu lít nước mỗi ngày.
Không một ốc đảo nào ở Sinai có thể cung cấp dù chỉ 1% con số đó. Không một giếng nào. Không một con suối nào. Không một phép lạ nào tạo ra con đập chứa nước nào có thể lặp lại hàng ngày trong 14.600 ngày liên tiếp.
2. Thức ăn
Mana rơi từ trời? Hãy tính thử: 2 triệu người cần khoảng 3.000–4.000 tấn lương thực mỗi ngày. Đó là đoàn xe tải dài hàng trăm cây số mỗi buổi sáng. Không một dấu vết khảo cổ nào của “lớp mana hóa thạch” dày đặc trên hàng ngàn km² sa mạc Sinai được tìm thấy. Vì đơn giản: nó không tồn tại.
3. Chất thải
Mỗi người thải trung bình 400–500g phân + 1–1,5 lít nước tiểu/ngày. Với 2 triệu người: 800–1.000 tấn phân rắn + 3 triệu lít nước tiểu mỗi ngày.
Động vật thải gấp 10 lần. Tổng cộng: hơn 10.000 tấn phân mỗi ngày.
Theo Đệ Nhị Luật 23:12–13, tất cả phải được mang ra ngoài trại và chôn.
Hãy tưởng tượng: mỗi ngày, cả dân tộc phải tổ chức một chiến dịch vận chuyển 10.000 tấn phân ra khỏi khu trại rộng hàng trăm km², đào hố, chôn, lấp đất – trong cái nóng 45°C.
Đó không phải là trại tị nạn. Đó là một nhà máy sản xuất phân lớn nhất hành tinh.
💨 Nhà tiêu ngoài trại: Đỉnh cao của sự phi lý
Đây là chi tiết khiến bất kỳ ai còn chút lý trí phải bật cười muốn té ghế!
Đệ Nhị Luật chương 23 ra lệnh: phải ra ngoài trại để đi vệ sinh, phải mang theo xẻng, phải đào hố, phải lấp lại.
Với một trại rộng ít nhất 300–400 km² (để chứa 600.000 lều cách nhau hợp lý), thì người ở giữa trại phải đi bộ ít nhất 7–10 km (một chiều) mới ra tới rìa để… đi vệ sinh. Nghĩa là với một “thành phố” cỡ Houston, Praha, Busan hay Bucharest, trải rộng hàng chục cây số vuông trên cát, thì mọi người phải ra khỏi chu vi khổng lồ đó mỗi ngày chỉ để đi toilet!
Với 2 triệu người, tổng quãng đường đi vệ sinh mỗi ngày là 30–40 triệu km – tương đương 1.000 vòng quanh Trái Đất mỗi ngày.
Phụ nữ mang thai, người già, trẻ em, người bệnh – tất cả đều phải thực hiện cuộc “hành hương vệ sinh” này ít nhất 3–4 lần/ngày.
Chỉ cần một cơn bão cát, hay một đợt tiêu chảy tập thể là cả dân tộc sẽ chìm trong phân và nước tiểu!
Đây không phải là luật của một vị Chúa khôn ngoan. Đây là luật của một tác giả thành thị chưa từng sống trong sa mạc một ngày nào trong đời.
Không một bằng chứng khảo cổ nào – trong khi đáng lẽ phải ngập ngụa bằng chứng. Nếu 2 triệu người sống trong một khu vực 40 năm, chúng ta sẽ tìm thấy:
- Hàng tỷ mảnh gốm vỡ
- Hàng triệu ngôi mộ
- Hàng trăm ngàn lò lửa, lò nướng bánh
- Hàng triệu xương động vật bị giết làm lễ
- Một lớp phân hóa thạch dày đặc
- Đường mòn bị giẫm nát sâu hàng mét
Thực tế: Sinai là một trong những sa mạc được khảo cổ kỹ nhất thế giới. Không một mảnh gốm, không một ngôi mộ, không một dấu chân nào từ thời kỳ đó được tìm thấy ở quy mô tương xứng.
Xuất Ai Cập không phải là lịch sử bị bóp méo. Nó là tiểu thuyết thần thoại được viết ra để phục vụ nhu cầu chính trị, tôn giáo của một giai cấp tư tế vào thời hậu lưu đày. Nó có thể đẹp đẽ về mặt văn học, truyền cảm hứng tôn giáo với hàng tỷ người, nhưng nó là một câu chuyện bịa đặt từ đầu đến cuối.
Tin vào một câu chuyện đòi hỏi ta phải tắt hết lý trí, bịt tai trước khoa học, nhắm mắt trước khảo cổ, và bịt mũi trước mùi 10.000 tấn phân mỗi ngày – đó không phải là đức tin. Đó là sự ngu muội có tổ chức.
Chúng ta cần đức tin trưởng thành hơn hơn thế : một đức tin không cần phải chà đạp lên lý trí để tồn tại.
Khi một câu chuyện đòi hỏi bạn phải tin rằng cả một dân tộc đã đi bộ hàng chục triệu cây số mỗi ngày chỉ để đi vệ sinh, thì đó không phải là lời của Chúa.
Đó là lời của những kẻ sợ hãi lý trí .
Chienslambao.blogspot.com

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét